Tôi là Thu Giang, hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội, là cán bộ tổ chức cho một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, công việc của tôi đang làm hiện tại thì rất tốt. Nhưng chuyện tình cảm của tôi thì lại đang rơi vào một hoàn cảnh tối tăm, bế tắc vô cùng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và quyết định chia sẻ lên đây để xin lời khuyên từ độc giả.
Chuyện bắt đầu từ cách đây 8 năm trở về trước bố tôi không may đã qua đời vì một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Khi đó tôi chỉ là một cô bé 18 tuổi vừa tốt nghiệp cấp 3. Chưa hiểu nhiều về cuộc đời nhưng tôi cũng lờ mờ hiểu rằng từ nay cuộc sống của tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều, vì ở nhà bố tôi là lao động chính trong gia đình, mọi chi tiêu trong gia đình đều phải nhờ cả vào đồng lương của bố.
Bố tôi chết đi để lại gánh nặng trên đôi vai gầy mẹ tôi là một khoản nợ gần 50 triệu (do phải chạy chữa thuốc thang cho bố sau khi tai nạn xảy ra) và 3 đứa con nhỏ chưa biết gì. Tôi là chị cả trong 3 đứa con thơ dại ấy. Thương mẹ vất vả, tôi đã rời bỏ quê hương xuống Hà Nội tìm cho mình một công việc kiếm thêm thu nhập giúp mẹ trả nợ số tiền ấy.
Nhưng một đứa con gái như tôi biết làm gì khi không có nghề nghiệp trong tay? Tôi bơ vơ trên đất khách quê người, lạc lõng nơi phồn hoa trong đói khát và rách rưới. Và rồi nhờ bề ngoài xinh xắn, tôi cũng được nhận vào làm ở một nhà hàng ăn uống khá sang trọng. Công việc chủ yếu của tôi là rót rượu và mời chào khách, đôi khi tôi cũng phải uống một vài ly rượu để làm vui lòng những thượng đế ở đây.
Rồi một buổi chiều định mệnh của đời tôi. Hôm ấy có một đoàn khách khoảng gần chục người vào nhà hàng để ăn uống, họ là những người rất sang trọng và thường xuyên tới nhà hàng này ăn uống. Cũng giống như mọi lần trước đó, họ lại yêu cầu tôi phục vụ, theo yêu cầu của chủ nhà hàng, hôm đó tôi cũng uống 2 cốc bia để những người khách vui lòng.
Sau khi uống xong cốc bia thứ hai tôi không còn biết gì nữa, cho đến khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất sang trọng và trên người không còn một mảnh vải che thân. Tôi chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nhìn sang bên cạnh, một trong số những người khách vẫn thường xuyên ghé nhà hàng nơi tôi làm việc đáng tuổi cha tôi đang ngồi trầm ngâm hút thuốc. Kịp vơ vội tấm chăn khoác lên mình rồi tôi gào thét và lao ra khỏi cửa. Tôi chạy qua bao nhiêu phòng, bao nhiêu lối tôi không biết nữa, nhưng tôi đã ra đường và va vào một chiếc xe hơi.
Tôi lại ngất lịm đi, và khi tỉnh dậy lại là một người đàn ông ở bên cạnh. Nhưng người đàn ông ấy không phải người tôi đã gặp ở trong phòng ngủ sang trọng kia, và nơi tôi nằm hôm đó cũng không phải là phòng ngủ mà là bệnh viện. Thì ra trong khi bỏ chạy khỏi phòng ngủ tôi đã lao phải một chiếc ô tô của người đàn ông này khi hai vợ chồng ông đang trên đường về nhà, và ông ấy đã đưa tôi vào bệnh viện.
Vì thương cho hoàn cảnh của tôi ông bà đã nhận tôi làm con nuôi, và hỗ trợ tôi ăn học đại học.
Giờ đây tôi đã học xong đại học và ra trường đi làm được 3 năm, đây cũng là khoảng thời gian tôi và anh yêu nhau, vì chúng tôi cùng học chung lớp đại học, nhưng mãi đến khi ra trường mới chính thức nhận lời yêu. Thời gian yêu nhau 3 năm đủ để cho tôi tin tưởng anh và tôi đã nói hết những gì trong quá khứ của tôi cho anh nghe. Anh không vui nhưng cũng chẳng buồn vì anh bảo đó là quá khứ nên anh sẵn sàng chấp nhận nó. Anh cũng bắt tôi phải hứa, sẽ không bao giờ khơi lại quá khứ, vì đó là quá khứ buồn, và nó sẽ làm tôi và anh không được vui.
Chủ nhật vừa rồi anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, cũng là để thưa bố mẹ câu chuyện tình yêu của chúng tôi sang trang mới. Trong lòng tôi cảm thấy rất vui vì sau bao nhiêu khổ cực tôi cũng đã bắt đầu chạm được đến hạnh phúc thực sự. Nhưng cuộc đời sao lắm điều ngang trái vậy, khi tôi bước vào ngôi nhà ấy thì tôi đã gặp lại con người ấy, con người của gần 10 năm năm về trước… Quá sợ hãi, tôi đã bỏ chạy ra khỏi ngôi nhà có người đàn ông đã phá nát cuộc đời mình.
Kể từ đó đến nay đã được gần một tuần. Tôi bỏ về quê, không đi làm và tắt máy điện thoại. Gọi cho tôi không được, anh gọi về nhà tôi ở quê, nhưng tôi dặn mẹ tôi bảo tôi không về nhà. Tôi biết anh đang rất lo lắng cho tôi, và không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với tôi. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ, không lẽ chấp nhận cưới anh để hàng ngày phải đối diện với một người bố chồng đã từng ngủ với mình sao?. Xin hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ.
Chuyện bắt đầu từ cách đây 8 năm trở về trước bố tôi không may đã qua đời vì một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Khi đó tôi chỉ là một cô bé 18 tuổi vừa tốt nghiệp cấp 3. Chưa hiểu nhiều về cuộc đời nhưng tôi cũng lờ mờ hiểu rằng từ nay cuộc sống của tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều, vì ở nhà bố tôi là lao động chính trong gia đình, mọi chi tiêu trong gia đình đều phải nhờ cả vào đồng lương của bố.
Bố tôi chết đi để lại gánh nặng trên đôi vai gầy mẹ tôi là một khoản nợ gần 50 triệu (do phải chạy chữa thuốc thang cho bố sau khi tai nạn xảy ra) và 3 đứa con nhỏ chưa biết gì. Tôi là chị cả trong 3 đứa con thơ dại ấy. Thương mẹ vất vả, tôi đã rời bỏ quê hương xuống Hà Nội tìm cho mình một công việc kiếm thêm thu nhập giúp mẹ trả nợ số tiền ấy.
Nhưng một đứa con gái như tôi biết làm gì khi không có nghề nghiệp trong tay? Tôi bơ vơ trên đất khách quê người, lạc lõng nơi phồn hoa trong đói khát và rách rưới. Và rồi nhờ bề ngoài xinh xắn, tôi cũng được nhận vào làm ở một nhà hàng ăn uống khá sang trọng. Công việc chủ yếu của tôi là rót rượu và mời chào khách, đôi khi tôi cũng phải uống một vài ly rượu để làm vui lòng những thượng đế ở đây.
Ảnh minh họa |
Sau khi uống xong cốc bia thứ hai tôi không còn biết gì nữa, cho đến khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng rất sang trọng và trên người không còn một mảnh vải che thân. Tôi chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nhìn sang bên cạnh, một trong số những người khách vẫn thường xuyên ghé nhà hàng nơi tôi làm việc đáng tuổi cha tôi đang ngồi trầm ngâm hút thuốc. Kịp vơ vội tấm chăn khoác lên mình rồi tôi gào thét và lao ra khỏi cửa. Tôi chạy qua bao nhiêu phòng, bao nhiêu lối tôi không biết nữa, nhưng tôi đã ra đường và va vào một chiếc xe hơi.
Tôi lại ngất lịm đi, và khi tỉnh dậy lại là một người đàn ông ở bên cạnh. Nhưng người đàn ông ấy không phải người tôi đã gặp ở trong phòng ngủ sang trọng kia, và nơi tôi nằm hôm đó cũng không phải là phòng ngủ mà là bệnh viện. Thì ra trong khi bỏ chạy khỏi phòng ngủ tôi đã lao phải một chiếc ô tô của người đàn ông này khi hai vợ chồng ông đang trên đường về nhà, và ông ấy đã đưa tôi vào bệnh viện.
Vì thương cho hoàn cảnh của tôi ông bà đã nhận tôi làm con nuôi, và hỗ trợ tôi ăn học đại học.
Giờ đây tôi đã học xong đại học và ra trường đi làm được 3 năm, đây cũng là khoảng thời gian tôi và anh yêu nhau, vì chúng tôi cùng học chung lớp đại học, nhưng mãi đến khi ra trường mới chính thức nhận lời yêu. Thời gian yêu nhau 3 năm đủ để cho tôi tin tưởng anh và tôi đã nói hết những gì trong quá khứ của tôi cho anh nghe. Anh không vui nhưng cũng chẳng buồn vì anh bảo đó là quá khứ nên anh sẵn sàng chấp nhận nó. Anh cũng bắt tôi phải hứa, sẽ không bao giờ khơi lại quá khứ, vì đó là quá khứ buồn, và nó sẽ làm tôi và anh không được vui.
Chủ nhật vừa rồi anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, cũng là để thưa bố mẹ câu chuyện tình yêu của chúng tôi sang trang mới. Trong lòng tôi cảm thấy rất vui vì sau bao nhiêu khổ cực tôi cũng đã bắt đầu chạm được đến hạnh phúc thực sự. Nhưng cuộc đời sao lắm điều ngang trái vậy, khi tôi bước vào ngôi nhà ấy thì tôi đã gặp lại con người ấy, con người của gần 10 năm năm về trước… Quá sợ hãi, tôi đã bỏ chạy ra khỏi ngôi nhà có người đàn ông đã phá nát cuộc đời mình.
Kể từ đó đến nay đã được gần một tuần. Tôi bỏ về quê, không đi làm và tắt máy điện thoại. Gọi cho tôi không được, anh gọi về nhà tôi ở quê, nhưng tôi dặn mẹ tôi bảo tôi không về nhà. Tôi biết anh đang rất lo lắng cho tôi, và không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với tôi. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ, không lẽ chấp nhận cưới anh để hàng ngày phải đối diện với một người bố chồng đã từng ngủ với mình sao?. Xin hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét