"Em rất cần một lời an ủi, một lời động viên từ cô giáo, em rất muốn được cô gọi em một từ con cho tình cảm để em có thể sà vào lòng cô trút hết những nỗi buồn, những khúc mắc bấy lâu mà chưa có ai giãi bày, để có thể xoá tan mọi mặc cảm của em bấy lâu. Nhưng với em, ngôi trường bao năm qua em học hình như quá xa lạ và trống vắng xen lẫn nỗi ám ảnh sợ hãi mỗi khi đến lớp, đến trường. Tại sao thế ạ..."?
>>> Nữ sinh bị đánh đập, nhục mạ vì... bố có bồ
LTS: Gần nửa tháng từ ngày tựu trường, những tưởng đến trường để học hành, gặp gỡ bạn bè, các thầy cô giáo cùng chung niềm vui sau 2 tháng nghĩ hè. Không ngờ, trong những ngày ấy, ngày nào em Nguyễn Thị Thương H. cũng bị các bạn cùng lớp trêu chọc, sỷ nhục chỉ vì bố em đã có bồ. Trong khoảng thời gian đó, chính nhà trường và cô giáo chủ nhiệm lớp đã vô tâm không quan tâm đến sự việc diễn ra trong lớp mình phụ trách, để một mình em, một nữ sinh 13 tuổi phải gồng mình chống đỡ những lời thị phi, thậm chí em phải đánh lại những đứa bạn cùng lớp để bảo vệ chính mình khi cô độc trong một môi trường giăng đầy những khẩu hiệu vì giáo dục, tất cả cho giáo dục.
Click vào đây để phóng to ảnh (http://www.Maphim.net). |
Cô Phạm Thị Huyền - giáo viên chủ nhiệm lớp 7 B
Bước vào trường, đập ngay vào mắt là khẩu hiệu “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”, hay “Trường học thân thiện, học sinh tích cực” được treo ngay trước cổng ra vào hay những nơi sinh hoạt của học sinh, giáo viên. Thế nhưng, tại trường THCS Phố Châu II, Hương Sơn, Hà Tĩnh lại có một nữ sinh lớp 7 đang phải kêu cứu vì bị các bạn trong lớp miệt thị, xa lánh trong thời gian dài nhưng không được giáo viên chủ nhiệm, nhà trường quan tâm, bảo vệ.
Một ngày cuối tháng 9, chúng tôi gặp em Nguyễn Thị Thương H là học sinh lớp 7B trường THCS Phố Châu II, Hương Sơn, Hà Tĩnh và đã được nghe em trải nỗi lòng trong những ngày vừa qua. Những ngày mà em cho là kinh khủng trong quảng thời gian gần 7 năm cắp sách tới trường như bao bạn học cùng trang lứa.
Dưới đây là những lời tâm sự đầy nước mắt của H. gửi thầy cô trường Phố Châu II và các bạn cùng lớp:
Em là chị cả trong gia đình có 3 chị em, nên em thường xuyên phải phụ mẹ làm đậu để bán tại chợ Phố Châu. Ở nhà chỉ có bà nội ngoài 70 tưổi và mẹ là người chăm sóc và lo cho mấy chị em mình. Bố em thường xuyên đi làm thêm xa nhà, và đi làm đâu em cũng không biết. Dăm ba tháng bố mới thoáng qua nhà vài ngày rồi lại đi. Em cũng nghe mọi người bàn tán là bố em có bồ, cô bồ là người cùng làng nhưng cũng đi làm ăn ở xa.
Biết chuyện đó mẹ cũng buồn, mẹ khóc nhiều, em cũng buồn nhưng còn trẻ con chưa hiểu hết chuyện người lớn nên chưa thể cảm nhận hết nỗi đau sâu sắc của mẹ. Là một đứa trẻ mới lớn, dễ xúc động, nhưng cũng dễ quên em sẽ chẳng sao đâu, nếu họ cứ nói, cứ bàn tán nhưng đừng nhiếc móc, động trạm đến lòng tự ái, đến danh dự của gia đình, rồi mọi chuyện sẽ quen, em đã nghĩ như thế.
Click vào đây để phóng to ảnh (http://www.Maphim.net). |
H. rất cần sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn bè và nhất là cô giáo chủ nhiệm
Nhưng dù đã tự trấn an mình, em cũng thể tưởng tượng được người làm em bị tổn thương ghê gớm lại chính là bạn bè, là thầy cô giáo những người hàng ngày vẫn lên lớp giảng cho em những bài giảng đạo đức, phải biết yêu thương và chia sẻ. Có lẽ, các bạn và thầy cô đã không biết, ngay những ngày đầu bước vào năm học mới, em đã bị nhiều lời chửi mắng, làm nhục mà lỗi không phải do em. Nhiều đứa còn lao vào đánh em, cô lập em không cho chơi với các bạn khác, thầy cô ạ.
Ở trường, tự nhiên em thành một người thừa, không có bạn bè, đi đâu, làm gì cũng thấy các bạn chỉ trỏ, trêu đùa. Nhiều đứa lớn tiếng “bố mày là đĩ thì mày cũng là đĩ thôi, mày cũng là ca ve...” . Một mình phải nhận những lời lẽ xúc phạm không đáng có của bạn bè. Điều đó không làm em khóc nhưng đôi khi em thấy nước mắt cứ chảy tràn trên má. Mỗi tiết học, mỗi buổi học là một nỗi cực hình đối với em. Em không hiểu tại sao, cũng là một nữ sinh như bao bạn nữ sinh khác trong lớp nhưng em lại không nhận được sự cảm thông, chia sẻ đổi lại các bạn chỉ nhìn em với sự ghẻ lạnh, khinh ghét của chính những bạn hàng ngày vẫn ngồi chung lớp, chung trường. Nhiều lần, em đã ngước đôi mắt đỏ hoe trông chờ, cầu cứu vào một bàn tay của cô để có thể che chở, bệnh vực em nhưng càng trông em càng thất vọng. Sau mỗi tiết học hay lúc tan trường, em cố gắng đi thật nhanh để tránh tiếp xúc với các cặp mắt xoi mói, khinh thường của các bạn.
Thầy cô ơi, các bạn ơi, em không muốn khơi lại những chuyện đã xảy ra, bởi với em đó là những ngày mang nhiều nỗi sợ hãi, hoảng loạn nhất. Một mình em đã loay hoay không thể tìm cho mình được lối thoát, và em nghĩ chỉ có cách bỏ học may ra em mới thoát khỏi được những lời kỳ thị cay nghiệt từ bạn bè, sự thờ ơ, vô tâm của cô giáo chủ nhiệm.
Ở nhà, một mình mẹ phải ngày đêm vất vả với gánh đậu phụ để nuôi cả nhà nên việc quan tâm đến tâm đến em ít hơn. Em cũng ít khi tâm sự chuyện trường, chuyện lớp với mẹ bởi hầu hết thời gian là mẹ bươn chải cả ngày ngoài chợ, đêm về lại phải làm hàng cho phiên chợ ngày mai.
Cũng may có bà nội,thấy em có biểu hiện không vui, thường hay ngồi suy nghĩ một mình nên bà mới gặng hỏi. Khi đó "như người chết đuối vớ phải cọc" em đã nấc nghẹn khi kể lại với bà chuyện gì đang xảy ra. Thương cháu, bà ôm em và hai bà cháu cứ thế khóc, em đã nói với bà em muốn bỏ học để trốn những lời xúc phạm, những kì thị của bạn bè và những vô tâm của người lớn. Sao lúc đó, em không còn chút lòng tin nào vào thầy cô và bạn bè nữa, em sợ hãi mỗi khi nghĩ ngày mai phải đến trường, sợ gặp lại các bạn sợ nhìn sự lạnh lùng vô tâm của cô giáo chủ nhiệm.
Giấc mơ đến trường em luôn muốn được bước tiếp, được chơi cùng các bạn, được thầy cô quan tâm. Nhưng chỉ vì chuyện của bố mà các bạn lại đối xử với em như vậy. Em không dám trách các bạn, không dám trách thầy cô, cũng không dám giận bố mình, mặc dù em đã bị làm nhục, thậm chí còn bị các bạn đánh đập suốt nhiều ngày chỉ vì một chuyện không liên quan.
Ngày xưa, em cũng như bao bạn bè trang lứa, đến trường vừa học vừa chơi rất vui dù gia đình em còn gặp nhiều khó khăn, vất vả. Em chỉ muốn nói với các bạn, với cô giáo là em yêu các bạn nhiều lắm, em yêu cô nhiều lắm em rất muốn đến trường muốn được các bạn cảm thông và chia sẻ.
Bây giờ , mỗi lúc đến trường đôi khi em vẫn thấy sợ, thấy e ngại mỗi khi ai đó gọi tên mình. Em sợ lại có tiếng bông đùa của các bạn, hay là tiếng cười vang của nhóm bạn khi ai đó lại chỉ vào mặt thốt ra những lời xúc phạm đến gia đình và bản thân em. Em bảo em cũng là một học sinh rất nghịch, cũng đã đôi lần bị thầy cô nhắc nhở và kỷ luật. Nhưng "nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" ai trả có những lúc nghịch ngợm, chả có những trò đùa dại dột. Em chỉ thấy buồn, vì các bạn còn nhỏ tuổi không hiểu hết chuyện đã đành, còn cô giáo chủ nhiệm em sao cô thấy chuyện mà làm ngơ, sao cô không một lời quan tâm, động viên mà lại bỏ mặc em tự gồng mình chịu đựng.
Cô ơi, cô giáo cũng có những đứa con trạc tuổi em, không biết cô giáo có khi nào đặt hoàn cảnh của cô vào tình huống của em không. Từ ngày đó đến giờ, em cũng chưa nhận được một lời động viên nào của cô cả. Mặc dù ngày nào, trước mỗi giờ lên lớp sinh hoạt 15 phút cô đều có mặt cùng các em sinh hoạt. Em rất cần một lời an ủi, một lời động viên từ cô giáo, em rất muốn được cô gọi em một từ con cho tình cảm để em có thể sà vào lòng cô trút hết những nỗi buồn, những khúc mắc bấy lâu mà chưa có ai giãi bày, để có thể xoá tan mọi mặc cảm của em bấy lâu. Nhưng với em, ngôi trường bao năm qua em học hình như quá xa lạ và trống vắng xen lẫn nỗi ám ảnh sợ hãi mỗi khi đến lớp, đến trường. Tại sao thế ạ...?
Liên quan đến vụ việc của em Nguyễn Thị Thương H, học sinh lớp 7B, Trường THCS Phố Châu II, huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh bị 3 bạn cùng lớp làm nhục, đánh đập trong nhiều ngày liền vì "bố có... bồ", ngày 22/9, cô giáo chủ nhiệm Phạm Thị Huyền cho biết, sự việc chỉ là bịa đặt nhằm bôi nhọ, hạ thấp uy tín của cô và nhà trường. "Bố mẹ em H. và em H. cũng đã đến trường xin lỗi nhà trường, xin lỗi giáo viên chủ nhiệm rồi", cô Huyền cho biết.
Tuy nhiên, trước đó, ngày 7/9, thầy Đào Văn Toàn - Hiệu trưởng nhà trường lại cho biết: Ngay ngày 7/9, nhà trường đã có cuộc họp Hội đồng kỉ luật và quyết định đuổi học 2 ngày đối với các học sinh lớp 7B vì liên quan đến việc đánh, làm nhục em H. trong thời gian qua. Nhà trường cũng đã mời phụ huynh các em Lập, Thành lên làm việc và viết bản cam kết giáo dục, nhắc nhở các em không được tái phạm các hành vi tương tự.
Nếu thực sự vụ việc chỉ là bịa đặt như cô Huyền nói, thì tại sao nhà trường phải tổ chức họp và kỷ luật đuổi học 2 học sinh để cảnh cáo? PV Phunutoday sẽ tiếp tục làm rõ và thông tin tới bạn đọc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét